Thư gửi em tu xuất!

1398 lượt xem

Em thân mến,

Ơn gọi tu trì luôn là một ơn huệ đến từ Thiên Chúa. Một lúc nào đó cảm thấy tiếng gọi của Ngài đủ mạnh, em dám từ bỏ mọi sự để bước vào con đường hiến dâng. Càng đi trên con đường ấy, nhiều lúc em càng cảm thấy không mấy hạnh phúc, linh đạo nhà Dòng không mấy thích hợp với em. Em cần thời gian dài để cầu nguyện, nhận định và tìm ra ý Chúa muốn gì trên cuộc đời em. Sau cùng, em xin rời khỏi hội Dòng. Đó là quyết định quan trọng và đầy táo bạo của em. Quan trọng vì từ đây cuộc sống em sẽ thay đổi mọi thứ; táo bạo vì quyết định ấy dĩ nhiên quá khó đối với một người ở lâu trong Dòng như em. Càng thách đố hơn bởi phía trước em là một tương lai nhiều áp lực từ gia đình và xã hội.  

Nếu động lực đi tu vì yêu mến Chúa và mong giúp các linh hồn đủ mạnh, thì người tu sĩ sẽ hạnh phúc và dễ dàng hơn để dấn bước trong đời tu. Ngược lại, nếu đi vào con đường dâng hiến vì một động lực nào khác sẽ khiến em gặp rất nhiều khó khăn để bước theo Chúa. Tại nhiều vùng ở Việt Nam, một thực tế đáng buồn là còn nhiều bạn trẻ đi tu vì áp lực của gia đình, bạn bè hay vì một mục đích không mấy trong sáng. Đi tu để đổi đời là câu nói người ta thường gắn cho vài vùng miền của quê hương chúng ta. Nếu ai đó khi bước vào đời tu mà vướng vào gánh nặng vô hình ấy, khi ra khỏi nhà Dòng, dĩ nhiên người ấy gặp rất nhiều khó khăn. Bản thân người tu xuất cũng không dễ hòa nhập vào đời thường.

Em biết ơn gọi luôn là một món quà và là một mầu nhiệm. Đâu phải cứ ai muốn đi tu là thành công, là nên thánh. Thực tế không ai dám chắc một bạn trẻ bước vào đời tu sẽ dấn thân trọn cuộc đời cho Chúa. Thầy Giêsu gọi người tu sĩ hãy theo Thầy mỗi ngày, và người tu sĩ cố gắng bước theo. Ơn gọi càng trong sáng, hy vọng càng giúp họ triển nở hạnh phúc trong đời tu. Phải chăng em vì một áp lực quá lớn từ gia đình, đi tu để cha mẹ vui lòng, để đổi đời, đã khiến em không thể theo Chúa đến cuối con đường? Biết đâu Chúa thực sự muốn em phục vụ Chúa trong một sứ mạng khác, một bậc sống khác, không phải trốn tu trì? Tiếc là nhiều người trong chúng ta để ý mình, ý gia đình áp đặt lên ý Chúa. Rồi khi cảm thấy đời tu không cho mình hạnh phúc, cảm thấy Chúa không chọn mình, nhà Dòng không đón nhận mình, em gặp quá nhiều khó khăn để tái hội nhập vào xã hội.

Là người thực sự muốn theo Chúa vì tình yêu, họ dám chấp nhận tất cả. Họ cùng với Chúa sống cuộc đời phưu lưu. Thiên Chúa gọi mời và giúp họ tiến bước. Trong hành trình ấy, tới một ngày nào đó, nếu họ bình an nhận ra Chúa muốn họ rời Dòng, ra khỏi đời sống thánh hiến, họ sẵn sàng chấp nhận để vinh danh Chúa hơn. Điều ấy chắc em hiểu rằng không dễ chút nào. Mọi thứ như sụp đổ. Thực tế là người tu xuất thường phải nhận những lời dị nghị, lời ra tiếng vào…khiến không ít người phải bỏ xứ ẩn danh. Tội quá!

Tôi tin Thiên Chúa chẳng hề trách cứ người tu xuất. Biết đâu họ nhận ra ơn gọi đích thực của họ không phải chốn tu trì. Khi đó, họ can đảm làm chứng cho Thiên Chúa trong cuộc sống khác. Họ hạnh phúc bước vào đời sống mới. Em biết điều này: “Con người chúng ta được dựng nên để gợi khen, tôn kính và phục vụ Thiên Chúa, nhờ đó cứu rỗi linh hồn mình.” Để làm được điều ấy đâu phải nhất thiết trong đời tu, đâu chỉ có người tu sĩ mới được độc quyền thực thi điều ấy. Giáo dân và mỗi người đều được sống cho chân lý ấy mà. Theo đó, khi không còn là tu sĩ nữa, em vẫn được mời gọi yêu mến, gợi khen và phục vụ Thiên Chúa trong suốt cuộc đời mình mà!

Tôi chia sẻ những khó khăn với em trong những ngày tháng bước ra khỏi đời tu. Nhớ ngày vào Dòng, ngày tuyên khấn, cha mẹ, dòng họ và bạn bè em chúc mừng và kỳ vọng bao nhiêu, hôm nay, khi nhìn về họ, dường như em thêm nặng gánh bấy nhiều. Hy vọng em không để những áp lực kinh khủng ấy đánh ngục, đừng để họ làm em mất khả năng hy vọng vào con đường phía trước. Thiên Chúa luôn trao cho con người tương lai. Cùng với Ngài, em hãy bình an và can đảm để vượt qua, để cho mình sống như một chứng nhân giữa đời. Những ai hiểu thế nào là ơn gọi dâng hiến, họ sẽ luôn cảm thông và cầu nguyện cho em. Em hãy sống là chính mình, đừng để tha nhân lôi mình vào gõ cụt, nhất là khi em không còn đi tu nữa.

Trong những bối rối và nỗi buồn sầu của người mới tu xuất, mong em sớm vượt qua. Người ta nói thời gian là phương dược tốt nhất để chữa lành những vết thương. Với ơn Chúa và lòng can đảm, tôi cầu chúc em sớm bước vào đời sống mới với nhiều hạnh phúc bình an. Đừng trách Chúa phụ bạc mình, đừng trách nhà Dòng không đón nhận mình, nhưng em hãy xem đó như những bước đường Thiên Chúa dẫn mình đi trong cuộc đời này. Từ đó, Thầy Giêsu vẫn luôn trao cho em cơ hội để viết tiếp trang sử đời mình. Cùng với em để nhìn về Thiên Chúa, nhìn về cuộc đời với rất nhiều tình yêu, em nhé!

Giuse Phạm Đình Ngọc SJ
Nguồn: dongten.net

Có thể bạn quan tâm

Để lại một bình luận